XIN ĐỪNG DẠY CON BẰNG NỖI SỢ NỮA!
7 chìa khóa giúp con lớn lên trong bình an, không cần đến nỗi sợ
Mới đây, tôi đọc được một bài đang khá viral trên mạng xã hội với thông điệp rằng: Việc đối thoại nhẹ nhàng với con chỉ là “lý thuyết suông”, còn roi vọt mới thực sự hiệu quả. Người viết còn tự hào kể mình “dồn toàn bộ tình yêu” vào việc đánh con, với kết quả là “nó ngoan hẳn”. Đọc xong, thấy bài viết có vài ngàn lượt share và cũng vài ngàn comment đồng tình ủng hộ chỉ trong một ngày, người tôi nóng ran, còn lòng thì nặng trĩu. Tôi vừa cảm thấy một cơn tức giận, vừa thấy một nỗi buồn sâu sắc về một bộ phận xã hội vẫn đang tôn vinh bạo lực như một phương tiện giáo dục “hiệu quả”.
I. Khi roi vọt được gọi tên là “yêu thương”?
Trong phòng tham vấn của tôi, từng có hàng chục người trưởng thành người run lên bần bật, hoặc ngồi khóc tức tưởi khi nhắc về tuổi thơ. Họ không khóc vì nghèo khó hay thiếu thốn vật chất, mà khóc vì những vết thương vô hình - những lần bị đánh “vì yêu thương”, những câu mắng “để con nên người”. Và giờ đây, ở tuổi ba mươi, bốn mươi, họ vẫn đang vật lộn với một câu hỏi đơn giản: “Tôi thực sự muốn gì trong cuộc đời này?”. Bởi suốt những năm tháng trưởng thành, họ chỉ được dạy để sợ hãi và tuân phục, chứ không bao giờ được khuyến khích lắng nghe tiếng nói từ bên trong của chính mình.
Khi một đứa trẻ lớn lên trong nỗi sợ, nó học được gì?
Nó học cách né tránh hình phạt, không phải cách hiểu và điều chỉnh hành vi của mình.
Nó học cách che giấu, không phải cách chia sẻ.
Nó học cách tuân thủ khi có người giám sát, và phá luật khi không ai nhìn thấy.
Đây không phải là giáo dục, mà là thuần hóa [domestication], không khác gì cách người ta dạy những con thú trong rạp xiếc.
Và điều đáng buồn là nhiều cha mẹ không nhận ra rằng họ đang tạo ra những con người sẽ suốt đời lệ thuộc vào hệ thống thưởng-phạt bên ngoài, không bao giờ phát triển được động lực nội tại [intrinsic motivation] để theo đuổi điều mình thực sự tin tưởng, để hiện thực hoá con người mình khát khao trở thành.
Tôi nhớ câu chuyện của một thân chủ 35 tuổi đã phải mất gần ba năm trị liệu để vượt qua nỗi sợ thất bại được “trui rèn” từ thuở nhỏ: “Em luôn làm mọi thứ một cách hoàn hảo không phải vì yêu thích công việc, mà vì em sợ. Sợ bị la mắng, sợ không được công nhận, sợ không đủ tốt…”. Và bạn biết điều tồi tệ nhất là gì không? Bạn ấy không bao giờ dám sáng tạo điều gì cả. Gần một nửa sự nghiệp, bạn chỉ biết làm theo khuôn mẫu, làm theo những gì an toàn, những gì chắc chắn không bị phạt.
Đây chính là hệ lụy của việc giáo dục bằng nỗi sợ - nó tạo ra những con người thiên về đối phó thay vì sáng tạo, những người chỉ biết phản ứng chứ không biết sáng kiến, những tâm hồn luôn trong trạng thái phòng thủ thay vì cởi mở để học hỏi và phát triển. Trong thời đại này, sáng tạo và khả năng thích ứng là yếu tố sống còn, vậy mà nhiều người trong chúng ta đang tự tay bóp chết những tiềm năng vô hạn của con em mình bằng “cái roi thần thánh” được biện bạch là “vì yêu thương”.
Nhưng có lẽ điều đáng sợ nhất không phải là những tổn thương cá nhân, mà là cách những hành động nhỏ này đang góp phần kiến tạo nên một xã hội vô cảm và tàn nhẫn.
Khi một đứa trẻ học được rằng đàn áp và bạo lực với người khác là cách giải quyết vấn đề nhanh nhất, nó sẽ lớn lên và áp dụng bài học đó trong mọi mối quan hệ: Trong gia đình, trong công việc, trong xã hội; với người thân, người yêu, lẫn những người xa lạ. Và cứ thế, vòng luẩn quẩn của bạo lực tiếp tục, từ thế hệ này sang thế hệ khác, được bao bọc trong những câu nói mỹ miều như “yêu cho roi cho vọt” hay “đánh là yêu thương”.
Tôi hiểu rằng nuôi dạy con trong thời đại này không hề dễ dàng. Có những lúc kiên nhẫn cạn kiệt, có những khoảnh khắc ta muốn buông xuôi và chọn con đường dễ dàng nhất. Cả tôi cũng vậy thôi, nhiều lúc người giận run lên và chỉ muốn đánh hay mắng con cho nó thay đổi hành vi ngay lập tức. Nhưng hãy nhớ rằng, mỗi lần ta chọn roi vọt thay vì đối thoại, ta không chỉ giải quyết vấn đề một cách tạm bợ, mà còn đang gieo mầm cho một tương lai mà con cái chúng ta sẽ tiếp tục chu kỳ của nỗi sợ và bạo lực trên quy mô toàn xã hội.

Tôi tin rằng kiên nhẫn không phải là điều xa xỉ dành cho những người “có điều kiện”. Nó là quyết định từ tâm mà mỗi người cha, người mẹ đưa ra mỗi ngày: Quyết định yêu thương và nuôi dạy con không phải bằng nỗi đau mà bằng sự hiểu biết; không phải bằng sự áp đặt mà bằng sự đồng hành.
Giống như người nông dân vùng cao trồng nếp nương chờ cả năm thay vì chỉ vài ba tháng cho từng hạt nếp thơm ngát và ngọt ngào, việc nuôi dưỡng một tâm hồn trọn vẹn và nguyên bản cần thời gian, cần tình yêu chân thật, và trên hết, cần niềm tin vào khả năng trưởng thành từ bên trong của mỗi con người.
Vậy nên tôi muốn hỏi bạn - những người cha người mẹ đang đọc bài này:
Khi con bạn lớn lên và nhìn lại, bạn muốn chúng nhớ về những bài học được truyền tải qua tình yêu thương và sự kiên nhẫn, hay những vết thương được khắc sâu bởi nỗi sợ hãi? Bạn muốn trao cho con khả năng tự định hướng và sáng tạo, hay chỉ biết tuân phục và đối phó? Và quan trọng nhất, bạn muốn góp phần xây dựng một xã hội của lòng nhân ái và sự đồng cảm, hay tiếp tục duy trì vòng luẩn quẩn của bạo lực và vô cảm?
Câu trả lời nằm trong từng quyết định nhỏ bé hàng ngày của chúng ta. Và tôi tin rằng, dù khó khăn đến đâu, tình yêu thương chân thật và sự kiên nhẫn sẽ luôn là món quà quý giá nhất mà ta có thể trao cho con cái mình. Hãy nhớ rằng khi bạn có thể kiên nhẫn hơn với con, chính bạn cũng đang trưởng thành, dạy con cũng chính là dạy mình!
Vậy thì, cần phải làm thế nào? Mời bạn đọc tiếp nhé!
II. Nuôi dưỡng thay vì quản lý – Khung NURTURE
Tôi nhớ có lần, hai vợ chồng người bạn của tôi cứ tranh luận mãi trong suốt một bữa ăn về chuyện nên nghiêm khắc hay nhẹ nhàng với đứa con chớm bước vào tuổi dậy thì. Quả thật, ở thời đại này, nhiều cha mẹ đang bị “quá tải” bởi những lý luận và phương pháp dạy con khác nhau, cũng như những diễn biến phát triển đa dạng của con, nên đôi khi cảm thấy khủng hoảng và chỉ dám quay về những đường lối mình từng quen thuộc.
Thêm vào đó, đa phần chúng ta thường nghĩ về nuôi dạy con như một phương trình đơn giản: Hoặc nghiêm khắc, hoặc nuông chiều; hoặc phạt, hoặc thưởng. Nhưng CON NGƯỜI - MỘT ĐA HỆ THỐNG SINH HỌC, TÂM LÝ LẪN XÃ HỘI - KHÔNG PHẢI LÀ PHƯƠNG TRÌNH TOÁN HỌC. Mỗi đứa trẻ là một hệ sinh thái phức tạp của các yếu tố thể lý, nhận thức, cảm xúc, nhu cầu, tiềm năng, mối quan hệ… trong bối cảnh phát triển liên tục. Do đó, không thể có một công thức đơn lẻ nào có thể "giải quyết" việc nuôi dạy con. Chỉ có cha mẹ, người thân, thầy cô…cùng nhau tạo một hệ sinh thái lớn hơn đáp ứng một cách đầy đủ và hợp lý các nhu cầu phát triển của con một cách cá nhân hóa thì mới thực sự giúp con dần hiện thực hóa tối đa tiềm năng của mình.
Mặt khác, trong các phiên tư vấn về dạy con, tôi thường nghe các phụ huynh kể về "công việc" làm cha mẹ của họ: quản lý thời gian biểu, kiểm tra bài tập, giám sát điểm số, sắp xếp lịch các lớp ngoại khóa… Thú thật, tôi thấy họ giống như những nhà quản lý dự án nhiều hơn là người nuôi dưỡng tâm hồn. Nhưng con cái không phải là dự án cần hoàn thành, không phải KPI cần đạt được.
Mỗi đứa trẻ là những con người đang hình thành, cần được nuôi dưỡng bằng tình yêu vô điều kiện, môi trường an toàn tâm lý [psychological safety], sự gắn bó bình an, và đầy đủ cơ hội cho các trải nghiệm sống đa dạng, trong đó con được phép là chính mình, được phép sai lầm, được phép không hoàn hảo mà vẫn được yêu thương trọn vẹn.
Chính vì vậy, trong phần này, tôi muốn chia sẻ với các bậc cha mẹ khung hành động NURTURE do tôi tổng hợp như một một cách tiếp cận toàn diện, có hệ thống, và mang tính thực tiễn về việc nuôi dạy con trẻ. Khung này được hình thành dựa trên những kiến thức về Tâm lý học phát triển và Khoa học thần kinh, các trải nghiệm và chiêm nghiệm trong gần 20 năm làm giáo dục của tôi, cũng như tiếp cận Chánh niệm Tâm thể (SOMI) do thầy tôi là tiến sĩ Lê Nguyên Phương sáng lập. NURTURE trong tiếng Anh mang ý nghĩa "nuôi dưỡng" - điều mà đôi khi chúng ta dễ quên mất khi quá bộn bề với việc "quản lý" con cái. NURTURE sẽ bao gồm 7 hành động sau đây:
1. N - NOTICE: Nhìn thấy và công nhận con
Notice [chú ý] không chỉ là quan sát. Đó là sự chú tâm [mindful awareness] đến từng diễn biến thân-tâm của con: nét mặt đượm buồn sau nụ cười gượng, vai gồng lên và hơi thở gấp khi căng thẳng, sự im lặng khác thường và cơ thể thu rút sau giờ học thêm… Nhưng quan trọng hơn, Notice còn là ghi nhận và công nhận [acknowledge] từng nỗ lực nhỏ nhất của con.
Notice giúp cha mẹ không chỉ thấy điều con chưa hoàn thiện, mà còn thấy được tính hướng thiện và nỗ lực trong khả năng hiện tại của con. Ngay cả khi con thất bại, hãy nhận ra ý định tốt đẹp đằng sau. Con tôi lúc 5 tuổi từng làm đổ cả đĩa đồ ăn khi cố gắng lấy giúp tôi chai nước tương trên bàn tiệc, nhưng tôi ghi nhận sự tinh tế của con: Biết ba đang cần gì và chủ động giúp đỡ. Kỹ năng của con có thể chưa hoàn thiện, tay chân còn lóng ngóng, nhưng thiện tâm đó không nên bị dập tắt bởi sự la mắng hay chì chiết một sai sót nhất thời.
2. U - UNDERSTAND: Hiểu con như chính con
Understand [thông hiểu] đòi hỏi một cuộc cách mạng trong nhìn nhận: không nhìn con qua lăng kính của khuôn mẫu, tiêu chuẩn, hay so sánh với những đứa trẻ khác. Mà hiểu con như chính con - với nhịp độ riêng, đặc tính riêng, cách cảm nhận riêng, ngôn ngữ yêu thương riêng.
3 năm trước, một phụ huynh tiểu học gặp tôi nhờ tư vấn: "Con tôi 8 tuổi rồi mà vẫn sợ bóng tối, trong khi con nhà hàng xóm 5 tuổi đã ngủ một mình." Tôi hỏi: "Chị có biết con chị sợ điều gì trong bóng tối không?”. Chị thừa nhận chưa bao giờ hỏi. Khi về nhà hỏi con, chị mới biết con sợ không phải bóng tối, mà sợ "nếu con ngủ say, ba mẹ đi đâu mất thì sao?" - đó là nỗi sợ bị bỏ rơi từ lần ba mẹ cãi nhau dữ dội trước đó hai năm.
Understand cũng đòi hỏi cha mẹ phải đối diện với chính những bất an của mình. Bao nhiêu lần chúng ta ép con học thêm không phải vì con cần, mà vì ta sợ "con mình thua kém"? Bao nhiêu lần ta giận con không ngoan, nhưng thực ra là giận chính mình không đủ kiên nhẫn?
Tôi thấy rằng khá nhiều những tổn thương cha mẹ gây cho con không xuất phát từ vấn đề ở con, mà từ những vấn đề đang ẩn giấu trong chính phụ huynh.
3. R - RESONATE: Đồng điều hòa tâm-thể
Resonate [cộng hưởng] là một năng lực tự nhiên của sinh vật xã hội như con người, nhưng chúng ta sẽ đánh mất năng lực này khi mải mê “sống trong đầu”. Resonate giúp cha mẹ có khả năng đồng điều hòa [co-regulation]: khi con ở trong cơn bão cảm xúc, cha mẹ trở thành bến đỗ bình yên giúp con dần lắng dịu lại. Nhưng để làm được điều này, cha mẹ phải tự nuôi dưỡng năng lực điều hòa tâm-thể của chính mình trước.
May mắn được học và thực hành Liệu pháp Chánh niệm Tâm-Thể (SOMI) của thầy Lê Nguyên Phương nhiều năm nay, tôi dần dần phục nguyên được khả năng cảm nhận các diễn biến thân-tâm của mình, và cộng hưởng với diễn biến của người khác khá tốt. Nhờ vậy, mỗi lần con tôi rơi vào trạng thái kích hoạt, mất bình tĩnh, tôi có thể cảm nhận được nhịp tim, hơi thở, cơ thể mình căng lên cùng con. Nhờ đó, khi tôi điều hòa các diễn biến này trong chính mình và ôm ấp con, con cũng dần an định trở lại. Tiến trình này có thể chậm hơn việc quát mắng hay hăm dọa buộc con “chấm dứt ngay” cảm xúc lúc đó của con, nhưng nó đảm bảo cho con một hệ thần kinh lành mạnh và vững vàng, kiên cường sau này.
Hệ thần kinh của con cái sẽ học năng lực điều hòa cảm xúc từ hệ thần kinh của cha mẹ thông qua tiến trình đồng điều hòa nói trên. Nó không diễn ra bằng lời mà qua chính những diễn biến thực tế trong từng tình huống. Do đó, cha mẹ khó lòng mang lại cho con cái mà mình không có.
4. T - TRUST: Tin tưởng vào tiến trình
Trust [tin tưởng] có lẽ là yếu tố quan trọng nhất trong NURTURE. Không chỉ tin tưởng con, mà còn tin tưởng chính mình và tin tưởng vào tiến trình trưởng thành phức hợp [complex], phi tuyến tính [non-linear] của con người.
Tôi vẫn còn nhớ những bài học khởi đầu của bộ môn Tâm lý học Phát triển: sự phát triển của trẻ em giống không phải đường thẳng, không hề đều đặn. Có lúc tưởng như thụt lùi, nhưng thực ra là sự chuẩn bị cho bước nhảy vọt tiếp theo. Nó còn chịu ảnh hưởng bởi những nhu cầu khởi sinh cùng môi trường, ví dụ: một cậu bé 4 tuổi đã biết tự mặc quần áo, nhưng 5 tuổi lại đòi mẹ mặc cho - đó không phải thoái lui mà đang cần sự kết nối và muốn được mẹ chăm sóc khi mẹ mới sinh và dành nhiều thời gian hơn cho em của cậu.
Trust cũng là niềm tin rằng "đủ nắng gió thì hoa sẽ nở, quả sẽ chín”, những gì “chín ép” sẽ không ngon lành gì. Tương tự, mỗi đứa trẻ có mùa riêng để trổ bông kết trái. Tôi đã từng đồng hành cùng rất nhiều bạn nhỏ, trong suốt 10 năm chẳng thấy có bao nhiêu tiến bộ, nhưng chợt một ngày thấy bạn trưởng thành hẳn và tỏa sáng rực rỡ.
5. U - UNITE: Đồng minh trước cuộc đời
Unite [kết minh] ở mức đơn giản nhất là kết nối với thầy cô, ông bà, bạn bè của con, tạo thành “một ngôi làng để nuôi dạy một con người”. Sâu sắc hơn, Unite còn là nhận ra:
Cha mẹ và con không phải "hai bên chiến tuyến" mà là đồng minh trước những thử thách của cuộc đời.
Tôi nhớ một cậu bé 12 tuổi bị bắt nạt ở trường. Thay vì trách con "sao không biết tự vệ", người cha nói: "Ba và con cùng một đội. Mình cùng tìm cách giải quyết nhé." Họ cùng tập võ, cùng học cách giao tiếp cương trực [assertive communication], cùng thảo luận với thầy cô… Cậu bé sau này tâm sự: "Lúc đó con không sợ bị bắt nạt nữa, vì con biết ba luôn đứng cùng phía với con”. Tôi nghĩ trong những khoảnh khắc khó khăn nhất, biết mình có “đồng minh” để tựa vào là một sức mạnh vô cùng lớn cho cả con cái lẫn cha mẹ.
Ngoài ra, Unite cũng là thừa nhận: trong hành trình cuộc đời của con, cha mẹ chỉ là hành khách. Con mới là thuyền trưởng. Vai trò của cha mẹ là hỗ trợ, gợi ý khi cần, nhưng tay lái phải thuộc về con.
6. R - REFLECT: Chiêm nghiệm để trưởng thành
Reflect [chiêm nghiệm/phản tư] là điều tôi thấy nhiều cha mẹ và các con đang thiếu. Đối diện một sự việc, cái chúng ta cần không chỉ là giải quyết vấn đề, mà còn là những bài học quý giá giúp bản thân lớn hơn sau trải nghiệm đó. Điều đó chỉ xảy ra khi năng lực tự thức [self-awareness] và tự tri [self-knowledge] được nuôi dưỡng trong cả cha mẹ lẫn con. Chỉ khi có tự thức và tự tri, con mới có năng lực tự định hướng cuộc đời mình.
Có một thói quen nhỏ tôi muốn gợi ý cho các cha mẹ: Mỗi tối, thay vì hỏi "Hôm nay con học được gì?", hãy thử hỏi: "Hôm nay con nhận ra điều gì về chính mình?”. Và quan trọng hơn, hãy chia sẻ: "Hôm nay ba/mẹ cũng nhận ra mình cần học kiên nhẫn hơn vì….” Khi cha mẹ mẫu mực trong việc tự nhận thức, chiêm nghiệm, và tự điều chỉnh, con sẽ học được rằng: phát triển là hành trình cả đời, không ai hoàn hảo, và điều đó không sao cả. Đây mới là cách thức tốt nhất để hình thành tâm thái cầu tiến [growth mindset] cho con.
7. E - EMPOWER: Trao quyền trong tự do có trách nhiệm
Empower [trao quyền] không phải là phó mặc hay nuông chiều, mà là nghệ thuật nuôi dưỡng những con người có năng lực độc đáo, biết sử dụng tự do một cách có trách nhiệm.
Tôi vẫn nhớ hồi cấp 3, gia đình tôi còn nhiều khó khăn về kinh tế, thấy tôi có chút năng lực viết lách, mẹ đã giao cho tôi (lúc đó đang lớp 10) đi dự một số sự kiện phù hợp và viết bài báo tường thuật cho mẹ, rồi viết giới thiệu sách hay các đĩa nhạc mới. Mẹ kèm cặp kỹ lưỡng để tôi viết bài đạt chuẩn, và tiền nhuận bút tôi được dùng để mua sắm các loại họa cụ cần thiết cho việc học vẽ của mình. Trẻ con thời nào cũng cần cơ hội được làm những việc hữu ích chúng yêu thích để tạo ra giá trị thật sự, chứ không phải chỉ cắm mặt học lấy điểm và cho rằng như vậy là đủ cho cuộc đời mai sau.
Empower cũng là sự chấp nhận: Cha mẹ không thể kiểm soát mọi thứ, có những điều con cần học qua vấp ngã và các hậu quả tự nhiên. Cha mẹ cần gìn giữ những “lằn ranh đỏ” giúp con không rơi vào những hố sâu khó lòng leo ra như: vi phạm pháp luật, tổn hại cơ thể và tính mạng…, cũng như là “cảng tránh gió an toàn” giúp con phục hồi rồi tiếp tục khám phá thế giới.
TỔNG HỢP NURTURE
NURTURE không phải là 7 bước tuần tự, mà như là một bản giao hưởng - đôi khi Notice là giai điệu chính, lúc khác Trust vang lên mạnh mẽ, có khi tất cả hòa quyện trong một tổng phổ của tình yêu. Ví dụ, khi con không chịu làm bài tập - tất cả các yếu tố có thể cùng vận hành như sau:
Notice: Thấy con mệt mỏi, buông xuôi trước bài vở
Understand: Hiểu đây có thể là quá tải nhận thức, không phải lười biếng
Resonate: Ngồi bên con, cảm nhận trạng thái và chia sẻ "Mẹ cũng có lúc không muốn làm gì cả"
Trust: Tin tưởng con sẽ hoàn thành khi sẵn sàng
Unite: "Mình cùng tìm cách làm bài này dễ hơn nhé"
Reflect: Sau đó cùng nhìn lại: "Điều gì giúp con vượt qua?"
Empower: "Lần sau con muốn thử cách nào?"
Tất nhiên, NURTURE không phải phép màu biến con ngoan ngoãn tức thì. Nó là hành trình dài của sự kiên trì và tin tưởng. Như người nông dân trồng cây ăn quả - không thể hôm nay gieo hạt, ngày mai đòi quả, mà cần tưới tẩm hàng ngày, chăm sóc qua mùa nắng mùa mưa, kiên nhẫn qua những lúc tưởng như cây không lớn. Rồi một ngày, hoa nở, quả chín, và người nông dân nở nụ cười mãn nguyện.
Do đó, NURTURE không hứa hẹn con hoàn hảo hay cha mẹ hoàn hảo, mà là một lời mời cha mẹ và con cái cùng nhau trưởng thành thong thả trong tình yêu thương chân thật. Tôi tin rằng nuôi con không phải là áp dụng kỹ thuật hay công thức, mà là nghệ thuật của sự hiện diện trọn vẹn. Mỗi khoảnh khắc Notice, mỗi nỗ lực Understand, mỗi giây phút Resonate - tất cả đan dệt thành tấm thảm an toàn tâm lý cho con được là chính mình và trở thành chính mình.
Tôi cũng tin rằng, với NURTURE, bạn không chỉ nuôi dưỡng con, mà cũng đang chữa lành chính mình, đang học cách yêu thương sâu sắc hơn, đang cùng con hòa vào vũ điệu của hai tâm hồn cùng lớn lên. Nuôi con là hành trình của hai tâm hồn cùng học cách yêu thương: Con học cách yêu thương thế giới, cha mẹ học cách yêu thương lại những vụn vỡ bên trong mình.
Đó chắc chắn không phải con đường dễ dàng, nhưng là con đường của tình yêu đích thực - và không có con đường nào đáng đi hơn thế.
Đọc đến đây, có thể bạn đã gật gù với khung NURTURE, thấy được con đường nuôi dạy con không cần roi vọt. Nhưng tôi cũng hiểu một điều: đọc thì dễ, còn lúc đối diện thực tế – khi con làm bạn “nổi điên”, khi kiên nhẫn biến mất – thì ta vẫn dễ rơi vào vòng quẩn quanh cũ.
Chính vì vậy, các thành viên của BTC Parenting Summit 2025 quyết tâm thực hiện 1 Masterclass đặc biệt trong tháng 9 này, để chia sẻ những câu chuyện thẳng thắn về câu chuyện: “Làm sao để nói KHÔNG hoàn toàn với đòn roi”.
Đây sẽ là nhịp cầu nối tiếp từ khung NURTURE trong bài viết, giúp cha mẹ có một không gian chứa đựng những câu chuyện thật từ các cha mẹ khác, được lắng nghe – chia sẻ – và nhận phản hồi từ các chuyên gia (Thầy Lương Dũng Nhân, Ms. Dương Quyên, Ms. Phương Dung, Ms. Cẩm Tú, Ms. Minh Tâm).
Chương trình được tổ chức hoàn toàn không thu phí, như một phần nối dài sau Parenting Summit 2025 - Làm cha mẹ trắc ẩn.
Bạn hoàn toàn có thể mời người thân, người chăm sóc trẻ vào tham dự chương trình.
Bạn sẽ thấy mình không hề đơn độc,
mà đang có cả một cộng đồng cha mẹ trắc ẩn đi cùng bạn.
Lương Dũng Nhân, M.Ed, PCC.