Discussion about this post

User's avatar
Khanh's avatar

Khi tôi bước vào giai đoạn làm cha của tuổi teen, tôi hay tự hỏi mình lúc mình tuổi teen tại sao mình thích nói chuyện với bạn bè cùng lứa hoặc với lứa đàn anh của mình hơn là cha, mẹ cái sự khác biệt là gì? một câu hỏi thực tế cà cũng cần 1 câu trả lời trung thực cho chianh bản thân tôi. sau khi có câu trả lời tôi bắt đầu thử nghiệm đóng vai mình là đứa cùng tuổi với con mình và điều may mắn con tôi trãi qua 1 tuổi teen trọn vẹn và "bình an" :)

Expand full comment
LAlearning's avatar

Đây cũng là điều mà em thường xuyên nghĩ về, ngay cả khi em chưa hề có con. Bản thân mình đã lớn lên mà không có nhiều niềm tin vào cha mẹ, em cực kỳ trăn trở làm thế nào để mình có thể trở thành một người đáng tin cậy, đáng chia sẻ.

Em từng nghĩ đến một khía cạnh khá tương đồng như nội dung mà anh viết: con trẻ có khi nào không cần người lớn làm hộ, mà cần hơn một người đồng hành. Khi mình đặt vị trí mình về bên cạnh, song hành cùng đứa trẻ, nhiều khi lại mở ra góc nhìn khác với hướng tiếp cận khác. Có đôi khi em thử nghiệm với cháu ruột mình theo cách ấy, đổi từ vị trí "người giám sát" thành "người chơi cùng", và em thấy có vẻ cháu yêu thích, vui vẻ hơn, bản thân em cũng thấy thời gian ấy trôi qua ý nghĩa hơn việc ngồi bấm điện thoại và thi thoảng ngó cháu.

Một chút suy nghĩ lan man sau khi đọc bài viết. Cảm ơn anh nhiều vì bài viết nha <3

Expand full comment
2 more comments...

No posts